Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba
Phan_54
Tần Thiếu Vũ: …
“Khó nuôi nhất chính là nó!”. Thẩm Thiên Lăng tức giận chỉ vào Cục Bông. “Không có thịt thì sẽ không ăn cơm!”
“Chíp!”. Tiểu phượng hoàng nằm giả chết trong lòng Tần Thiếu Vũ.
“Tiểu công tử”. Có thôn dân mang một giỏ trúc vào tiểu viện.
“Thuỷ thúc”. Thẩm Thiên Lăng vội ra đón.
“Vừa ấp được một ổ gà con”. Thôn dân thật thà nói. “Trưởng thôn bảo ta mang qua”
“Sao ta có thể không biết ngượng như vậy”. Thẩm Thiên Lăng lắc đầu cự tuyệt.
“Có gì đâu mà ngượng, mấy con gà con thôi”. Thôn dân nói. “Hơn nữa có thể ở chung với Thần điểu là phúc của bọn nó”
Thẩm Thiên Lăng: …
Thật ra Thần điểu cũng không có bao nhiêu thần kì.
“Chíp!”. Tiểu phượng hoàng nhảy đến bên giỏ trúc, cúi đầu nhìn mấy con gà trong giỏ, cảm thấy mình như đứng trên đỉnh thiên hạ, cực kì khí phách!
“Chíp!”. Một đám gà con ngửa đầu nhìn nó.
Tiểu phượng hoàng đá đá chân, xoay người chuẩn bị kiêu ngạo bay đi, kết quả bởi vì thân thể quá tròn mà mất thăng bằng rơi bẹp vào trong giỏ.
“Chíp!!!”
Tần Thiếu Vũ cười đến thắt cả ruột.
Thẩm Thiên Lăng vô lực đỡ trán, ngươi đừng mất mặt như thế trước mặt người ngoài chứ!
“Chíp!”. Đám gà con thân thiện vây quanh Cục Bông.
“Chíp chíp!”. Tiểu phượng hoàng căm giận nhảy ra ngoài, thấy cuộc đời làm chim chìm trong một mảnh u ám.
Thôn dân thở dài nói. “Thần điểu nhìn quả thật đặc biệt”
Đặc biệt ngu xuẩn thì có… Thẩm Thiên Lăng đau đầu, xách cổ nó đặt lên giá gỗ, kết quả đúng lúc phượng hoàng lớn ăn no xoay người, cái đuôi quét Cục Bông rơi vào trong nước.
“Chíp…”. Tiểu phượng hoàng vô lực.
Thẩm Thiên Lăng vội vàng mò nó ra.
Cục Bông ướt nhẹp ngồi xổm trong góc tường, không lên kêu một tiếng, rõ ràng đang chìm sâu trong căm hận.
“Ta đi trước”. Đại thúc nói. “Nếu công tử còn muốn, mấy ngày nữa sẽ có thêm một ổ”
“Không cần không cần”. Thẩm Thiên Lăng liên tục xua tay. “Còn cho nữa thì thật ngượng ngùng”
“Nói chung công tử có chuyện gì cứ đến tìm ta”. Đại thúc rất rộng rãi, gánh đòn gánh trống không ra cửa.
Đám gà con chạy khắp nơi trong sân, phượng hoàng lớn lạnh lùng nhìn thoáng qua bọn nó, cao quý ngẩng đầu đi bộ ra ngoài.
“Ta cũng phải ra ngoài một chút, mấy ngày trước ta nhờ đại nương vá lại quần áo cho chúng ta, hôm nay phải qua lấy”. Thẩm Thiên Lăng hái một mẻ rau dưa xanh biếc. “Ngươi phơi nắng đi, ta lập tức sẽ quay lại”
Tần Thiếu Vũ gật đầu, nhìn theo hắn ra khỏi tiểu viện.
Nhà đại nương ở phía đông làng, phượng hoàng lớn theo sau Thẩm Thiên Lăng, thường xuyên dùng đầu cọ cọ hắn.
Thẩm tiểu thụ lấy trong rổ ra một quả dưa leo. “Cái này ta phải tặng cho người khác, cho các ngươi một quả cuối cùng đó”
Phượng hoàng lớn không nhận, chỉ cắn dây lưng của hắn.
“Đừng nghịch”. Thẩm Thiên Lăng vỗ vỗ nó. “Không còn sớm nữa, các ngươi cũng về đi”
Phượng hoàng hất hắn một cái, Thẩm tiểu thụ lập tức nằm sấp trên lưng con phượng hoàng còn lại.
“Ê!”. Thẩm Thiên Lăng sợ hết hồn, vừa định leo xuống thì phượng hoàng đã cất cánh bay lên trời.
“Mau thả ta xuống!!!”. Thẩm Thiên Lăng quá sợ hãi.
Con phượng hoàng còn lại bay bên cạnh hắn, dùng đầu cọ cọ hắn.
“Cho dù tỏ ra MOE cũng không được!!!”. Thấy mặt đất ngày càng xa, đầu gối Thẩm Thiên Lăng như nhũn ra. Sau khi rơi xuống vực sâu lần trước, hắn đã không còn sợ độ cao nữa, nhưng bất luận một người bình thường nào gặp phải tình huống này cũng sẽ suy sụp biết không! Không tè ra quần đã là cực kì dũng cảm!
“Oa!”. Thôn dân cày cấy trên đồng đang chuẩn bị về nhà thì bầu trời đột nhiên bị che khuất, ngẩng đầu lên thì thấy tiểu công tử đang cưỡi phượng hoàng bay, lập tức đồng loạt sợ ngây người. Đã nói không phải người phàm mà!
Mặt trời lặn về phía tây, khắp bầu trời đều là ánh chiều tà đỏ rực như ngọn lửa. Công tử áo trắng cưỡi Thần điểu vàng bay về phía mặt trời, rõ ràng là hình ảnh chỉ có trong chuyện thần thoại ngày xưa!
Vì vậy mọi người vỗ tay nhiệt liệt!
Nhưng thực tế, Thẩm công tử giờ phút này đã sợ đến mức sắp hôn mê!
Các ngươi rốt cuộc muốn mang ta đi đâu…
Quả thật không nhịn được rơi lệ!
CHƯƠNG 94: CAO NHÂN ẨN CƯ!
Sau khi bay qua một khe núi hẹp dài, phượng hoàng đáp xuống một bãi cỏ, nhẹ nhàng thả Thẩm Thiên Lăng xuống đất.
Thẩm tiểu thụ ngồi giữa một biển hoa bảy màu, sắc mặt tái nhợt, tay chân lạnh băng, ánh mắt cũng dại ra, nhìn như một giây tiếp theo sẽ hôn mê.
Hắn quả thật giật mình!
Phượng hoàng thấp giọng kêu, dùng đầu dịu dàng cọ hắn, như xin lỗi cũng như an ủi.
Thẩm Thiên Lăng suy sụp, vì hắn nghĩ đến một chuyện – tuy hiện tại có thể hạ cánh an toàn, nhưng lát nữa còn phải về, thế thì chẳng phải còn phải bay một lần nữa hay sao?
Quả thật sống không bằng chết!
Phượng hoàng đẩy hắn đứng dậy, ngước cổ kêu vang một tiếng.
Trong khe núi mơ hồ truyền tới tiếng đáp lại, Thẩm Thiên Lăng nhìn mây và hoa bốn phía, không dám nghĩ xem rốt cuộc mình đã tới nơi cao thế nào rồi.
Phượng hoàng ngậm ống tay áo của hắn, đi về phía trước.
Đây là muốn dẫn mình tới làm khách ư? Đầu gối Thẩm Thiên Lăng nhũn ra như sợi bông.
Sau khi đi một đoạn ngắn về phía trước, trong nháy mắt một hang động rộng rãi xuất hiện. Mấy con phượng hoàng lớn đang cúi đầu quanh quẩn, dưới ánh nắng chiều chiếu ra ánh sáng bảy màu, còn mờ ảo hơn cảnh trong mơ.
Thẩm Thiên Lăng phút chốc kinh ngạc ngây người, sao lại có nhiều phượng hoàng như vậy, không khoa học!
Thấy người ngoài, bảy tám con phượng hoàng nhất thời vây tới, đứng đối diện Thẩm Thiên Lăng.
Thẩm tiểu thụ >_<. “Thật thật thật ra ta cũng không muốn tới”. Cho nên các ngươi đừng dùng ánh mắt kì quái này nhìn ta, ta bị ép buộc biết không, nam nhân của ta còn đang chờ ta về nấu cơm!
Trong hang động truyền tới tiếng cười, một bóng người tóc bạc đi tới. “Là ta bảo chúng nó mời công tử đến đây”
Thế mà lại có người!!! Thẩm Thiên Lăng choáng váng, không phải đang mơ đấy chứ?
Mình vẫn chưa chuẩn bị tâm lý cho các loại chuyện thần thoại.
“Công tử không nhận ra ta ư?”. Ông lão đi tới trước mặt hắn.
Thẩm Thiên Lăng gian nan nuốt nước bọt, não bộ như bị trì trệ!
Cực kì khẩn trương!
Ông lão cười hì hì nhìn Thẩm Thiên Lăng. “Công tử còn nhận lễ vật của ta nữa mà”
Thẩm Thiên Lăng ngốc ngốc đối diện với hắn, đột nhiên nhớ ra!
“Ngươi là là là… thần tiên thật ư?”
Ở quán mì vừa nhìn đã biết mình không thuộc về thế giới này, còn cho mình Lam Tinh Ngọc, quả nhiên không phải người phàm!
Ông lão vuốt râu cười to. “Ta không phải thần tiên gì cả”
“Bây giờ ngươi có thể xuống núi không?”. Thẩm tiểu thụ nhiệt liệt kéo tay hắn.
“Công tử có việc gì ư?”. Ông lão hỏi.
“Đại ca của ta bị người xấu gây thương tích, ngươi có thể cứu hắn hay không?”. Ánh mắt Thẩm Thiên Lăng tràn ngập mong đợi.
Ông lão nhướn mày. “Đại ca?”
Thẩm Thiên Lăng: ….
Được rồi, thật ra là tướng công của ta, nhưng làm một thần tiên thì đừng hóng chuyện như vậy chứ!
“Tìm được mấy viên linh thạch rồi?”. Ông lão ngồi trên ghế, chậm rãi hỏi.
“Bốn viên”. Thẩm Thiên Lăng thành thật nói. “Ngoại trừ Lam Tinh Ngọc còn có Tuyết Lưu Ly, Bích Lục Đồng và Xích Viêm Thạch”
“Nếu không tìm đủ linh thạch, bỏ lỡ thời cơ, ngươi có khả năng mãi mãi không quay về được”. Ông lão nhắc nhở.
Thẩm Thiên Lăng sửng sốt một chút, không nói gì.
Một con phượng hoàng tím vỗ cánh bay tới, thả vào lòng bàn tay của hắn một viên ngọc màu tím.
Thẩm Thiên Lăng giật mình mở to mắt.
“Tử Phượng Huyết”. Ông lão nói. “Ngươi cứu tiểu phượng hoàng, cái này xem như là lễ vật”
Thẩm Thiên Lăng cầm lấy, không rõ tâm trạng lúc này là như thế nào.
“Không muốn về sao?”. Ông lão nhìn hắn.
“… Nếu hắn ở đây, ta không về cũng được”. Thẩm Thiên Lăng nhìn viên ngọc trong tay, do dự một chút rồi thả xuống bàn. “Ta không cần”
“Chắc không?”. Ông lão cười hỏi.
Thẩm Thiên Lăng gật đầu.
“Thế nhưng nó còn có thể trị thương”. Ông lão nói.
“Đa tạ!”. Thẩm tiểu thụ “vèo” một phát cất viên ngọc vào trong ngực, tốc độ nhanh không gì sánh được, sợ rằng sẽ bị cướp đi!
Ông lão cười ra tiếng. “Công tử thật là một người thú vị”
Thẩm Thiên Lăng hơi ngượng ngùng, vì vậy nhanh trí đổi đề tài. “Tiên giới của ngươi gần đây tốt không?”
Ông lão cười đến chảy nước mắt.
Thẩm Thiên Lăng: …
“Công tử có muốn ở đây dùng cơm không?”. Ông lão thật vất vả mới ngừng cười.
“Không cần đâu, đa tạ”. Thẩm Thiên Lăng chưa từ bỏ ý định. “Ngươi thật sự không thể xuống núi sao? Ta có thể nấu canh móng heo rất ngon, còn biết xào cải bắp!”
“Tử Phượng Huyết sắc chung với cỏ giải độc, đơn giản nhưng rất hữu hiệu”. Ông lão nói. “Yên tâm, Tần cung chủ tuổi trẻ tài cao, ông trời cũng không nỡ hại hắn”
“Vâng”. Thấy hắn nhất định không chịu xuống núi, Thẩm Thiên Lăng cũng không ép nữa. “Đa tạ”
“Ngày khác nếu có duyên thì sẽ cùng công tử uống trà trò chuyện”. Ông lão nói. “Về đi”
Thẩm Thiên Lăng ánh mắt long lanh, không nhúc nhích.
Ông lão khó hiểu. “Công tử còn có việc gì ư?”
“Chẳng lẽ không phải ngươi đưa ta về ư?”. Thẩm Thiên Lăng buồn bực.
Ông lão lắc đầu.
Phượng hoàng bay tới, cúi người xuống đất ý bảo hắn cưỡi lên.
Thẩm tiểu thụ rơi lệ nắm tay ông lão. “Ngươi thật sự không thể dùng phép thuật đưa ta về sao?”. Vỗ tay một cái hay đọc một câu thần chú gì gì đó!
Ông lão sửng sốt một chút, sau đó cười to. “Nếu công tử còn như vậy, ta sẽ không nỡ để ngươi trở về đó”
Thẩm Thiên Lăng cảnh giác, ta phải về, ta muốn ở bên cạnh nam nhân của ta!
“Nếu ngày xưa ta đấu thắng lão Quỷ Thủ thì bây giờ tướng công của ngươi đã là đồ đệ của ta rồi”. Giọng ông lão có chút tiếc nuối.
Tướng công gì chứ… Thẩm Thiên Lăng đỏ mặt. Thế nhưng rõ ràng đây không phải trọng điểm, trọng điểm chính là… đồ đệ?
“Ta đã thoái ẩn giang hồ nhiều năm, chuyện này không nhắc tới cũng được”. Ông lão đưa một cái chai cho hắn. “Hàn độc của ngươi ta bất lực, có điều đây là mật của Liệt Diễm hoa, uống cái này vào có thể tốt cho ngươi hơn một chút”
“Đa tạ”. Thẩm Thiên Lăng rất cảm kích, nhưng vẫn khó hiểu. “Nếu không phải thần tiên sao ngươi lại biết ta không phải người ở thế giới này?”
“Chỉ là xem thiên văn và bói toán thôi, nếu công tử muốn biết, hay là ở lại đây từ từ mà học?”. Ông lão cười hỏi.
Thẩm Thiên Lăng >_< nói. “Ta ta ta vẫn nên trở về thôi”
“Đợi Tần cung chủ dưỡng thương xong, ta sẽ xuống núi gặp hắn”. Ông lão nói.
“… Vâng”. Thẩm Thiên Lăng thầm giật mình.
“Ta tìm hắn vì chuyện võ lâm”. Ông lão nhìn thấu suy nghĩ của hắn. “Về phần lai lịch của công tử, ta đương nhiên sẽ không lắm miệng”
Lỗ tai Thẩm Thiên Lăng hơi nóng lên một chút.
Bị nhìn thấu suy nghĩ quả thật rất >_<!
“Không còn sớm nữa, về đi”. Ông lão nói. “Về trễ hắn sẽ sốt ruột”
Thẩm Thiên Lăng gật đầu, ngoan ngoãn nằm sấp trên lưng phượng hoàng, vươn tay ôm chặt cổ nó.
Chắc vì trong lòng có tâm sự, hơn nữa lần này phượng hoàng bay rất vững vàng nên Thẩm tiểu thụ không quá sợ hãi, ngược lại cảm thấy về đến nhà thật nhanh. Đoàn người tụ tập ở đầu thôn vừa nhìn thấy Thẩm Thiên Lăng thì lập tức vô cùng kích động kêu lên. “Mau đi nói cho đại công tử, tiểu công tử đã cưỡi Thần điểu quay về!”
Quả thật nước mắt lưng tròng!
“Đại ca của ta đã biết ư?”. Thẩm Thiên Lăng nhảy xuống khỏi người phượng hoàng.
Mọi người đồng loạt tán thưởng, dáng vẻ thật mềm mại.
“Đúng vậy”. Điền Tam đẩy ra đoàn người, sốt ruột nói. “Đại công tử sau khi nghe nói công tử cưỡi phượng hoàng bay đi thì sốt ruột đến nỗi hộc máu”
“Sao các ngươi lại nói cho hắn biết?’. Thẩm Thiên Lăng vội vàng chạy về.
Thôn dân đồng loạt đuổi theo, cảm thấy rất lo lắng.
“Ta đã về”. Thẩm Thiên Lăng đẩy cửa ra.
“Chíp!”. Tiểu phượng hoàng nhào vào lòng hắn, rõ ràng cực kì sốt ruột.
Thẩm tiểu thụ chạy ào vào phòng ngủ.
Phượng hoàng lớn xoè cánh phía sau hắn, ngăn mọi người ở bên ngoài, ánh mắt cực kì lạnh lùng, kiêu ngạo và đằng đằng sát khí.
Thôn dân ôm đầu ngao ngao chạy về.
Chúng ta chỉ muốn hóng chuyện chút thôi mà!
Quả thật hù chết người!
Trong phòng ngủ, Tần Thiếu Vũ đang ngồi ở đầu giường ho khan, trên mặt không còn chút máu.
“Ngươi không sao chứ?”. Thẩm Thiên Lăng bị một bãi máu dưới đất doạ đến mức hồn phi phách tán, vội vàng ngồi xuống giường đỡ lấy hắn, “Ta vừa rồi… ô”
Còn chưa nói hết câu đã bị cưỡng hôn, cảnh này rất đáng giá được LIKE một phát!
“Đi đâu?”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn vào lòng, giọng khàn đến mức gần như nói không ra tiếng.
Thẩm Thiên Lăng cảm thấy khớp xương của mình cũng sắp bị hắn bẻ gãy, khuôn mặt vùi trước ngực hắn, hô hấp cũng rất khó khăn. “Phượng hoàng mang ta đi tìm lão thần tiên!”
Tần Thiếu Vũ không nói lời nào, càng ôm hắn chặt hơn!
Thẩm Thiên Lăng cảm giác toàn thân sắp nghẹt thở.
“Chíp!”. Tiểu phượng hoàng cũng nhảy lên giường, dùng cái đầu xù lông cọ cọ hắn.
“Ngươi có sao không?”. Thẩm Thiên Lăng thật vất vả mới tránh ra được một chút.
Tần Thiếu Vũ lắc đầu, vẫn không buông tay.
“Ta cũng không hiểu sao chúng nó đột nhiên mang ta bay đi”. Thẩm Thiên Lăng tựa trước ngực hắn. “Cũng không kịp báo trước với ngươi. Có điều ta không sao, đừng lo”
“Còn tưởng rằng ngươi bỏ ta mà đi rồi”. Giọng Tần Thiếu Vũ rất trầm.
“Sao lại thế được”. Thẩm Thiên Lăng an ủi ôm lấy hắn. “Ta còn phải về nấu cơm giặt đồ cho ngươi mà”
“Chíp!”. Tiểu phượng hoàng bị kẹt giữa hai người, thật vất vả mới thò được cái đầu đầy lông ra ngoài.
Ôm chặt quá đi!
“Ta gặp một cao nhân ẩn cư”. Thẩm Thiên Lăng kể lại.
“Ai?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Ở phía bắc có một ngọn núi cao, trên đó có rất nhiều phượng hoàng”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Còn có một ông lão nói là biết sư phụ ngươi”
“Sư phụ ta?”. Tần Thiếu Vũ nghe vậy giật mình.
“Ừ, hắn nói nếu năm đó đánh thắng sư phụ ngươi thì ngươi đã là đồ đệ của hắn”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Ngươi có ấn tượng gì hay không?”
Tần Thiếu Vũ lắc đầu. “Ta hai tuổi đã đi theo sư phụ, hắn chưa bao giờ đề cập tới chuyện này”
“Nhưng hắn biết xem tướng số, lại còn xem rất chính xác!”. Thẩm Thiên Lăng nói.
“Xem tướng số?”. Tần Thiếu Vũ suy nghĩ một chút. “Nếu vậy trên giang hồ chỉ có một người”
“Ai?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Năm ấy trên giang hồ có hai đại cao thủ”. Tần Thiếu Vũ nói. “Sư phụ là thần y, mà Tinh Đấu chân nhân là thần toán. Người trong võ lâm đồn rằng hắn là nửa thần tiên, quả thật cũng rất có bản lĩnh”
“Nhất định là hắn!”. Ánh mắt Thẩm Thiên Lăng loé sáng. “Hắn xem tướng số cho ta rất chính xác, còn tặng thuốc cho ngươi, còn nói sau khi ngươi khoẻ lại sẽ cùng bàn chuyện đánh bại Ma giáo!”
“Hắn xem cho ngươi cái gì?”. Tần Thiếu Vũ bóp bóp gương mặt hắn. “Mà lại kích động đến mức này?”
Thẩm Thiên Lăng: …
Cái này phải nói thế nào đây, tạm thời còn chưa chuẩn bị tốt!
Vì vậy hắn đưa nắm tay đến trước mặt Tần Thiếu Vũ. “Đoán xem đây là cái gì?”
Muốn đánh trống lảng thì phải biểu hiện thật tự nhiên!
“Biết thế nào mà đoán”. Tần Thiếu Vũ bật cười. “Thuốc chân nhân đưa hả? Hồi nãy chính miệng ngươi nói”
“Cũng xem như đúng”. Thẩm Thiên Lăng đắc ý mở lòng bàn tay ra. “Tử Phượng Huyết, ta lại có thêm một viên ngọc nữa!”
“Chíp!”. Tiểu phượng hoàng rướn cổ lên, tỏ ra hâm mộ mãnh liệt.
Tần Thiếu Vũ cầm lên xem một chút. “Đã nói ngươi rất có duyên với chúng nó mà, đợi ta ra ngoài rồi sẽ tìm Hoàng Kim Nhãn cho ngươi”
“Chân nhân còn nói đem nó sắc chung với cỏ giải độc, tuy đơn giản nhưng hiệu quả cao”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Tối nay ta sẽ sắc thuốc cho ngươi”
Tần Thiếu Vũ nắm tay hắn đưa lên miệng hôn một cái. “Sau này không được làm ta sợ nữa”
Cũng không phải ta muốn bay a! Thẩm tiểu thụ ôm cổ hắn. “Nhưng ta mang về đồ tốt và tin tốt cho ngươi!”
“Ừ”. Tần Thiếu Vũ sửa sang mái tóc cho hắn, ánh mắt rất dịu dàng.
Đúng rồi, chân nhân cho ta một chai thuốc”. Thẩm Thiên Lăng lấy ra một cái chai nhỏ màu trắng. “Nói là mật của Liệt Diễm hoa, có thể trị Hàn độc!”
“Không thể trị, nhưng có thể khiến thân thể ngươi tốt lên”. Tần Thiếu Vũ mở nắp ngửi ngửi. “Nghe nói Liệt Diễm hoa chỉ nở lúc phượng hoàng niết bàn, mật hoa có thể giải độc, dưỡng sinh, kéo dài tuổi thọ, cực kì quý hiếm”
“Thật sao?”. Thẩm Thiên Lăng rất hào phóng. “Ta không cần, cho ngươi điều dưỡng thân thể đó”
Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng.
“Hàn độc của ta đã không sao”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Gần đây cũng không lạnh, sẽ không phát tác”. Hơn nữa sau khi xx xong quả thật tốt hơn nhiều!
Tần Thiếu Vũ ngửa đầu uống vào.
“Chíp!”. Ánh mắt tiểu phượng hoàng hơi khát vọng.
“Ta mang nước đường tới cho ngươi”. Thẩm Thiên Lăng mang Cục Bông ra ngoài.
Tần Thiếu Vũ nắm eo hắn lại, cúi đầu hôn sâu xuống.
Thẩm Thiên Lăng bị ép mở miệng, cảm nhận được nước mật chảy vào miệng.
“Ngốc nghếch”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn vào lòng, cười nhẹ. “Sao ta có thể giành thuốc của ngươi chứ”
Lỗ tai Thẩm Thiên Lăng hơi nóng lên.
Nam nhân của mình thật dịu dàng.
Thật thích không chịu nổi!
CHƯƠNG 95: THU ĐỒ ĐỆ!
Dưới tác dụng của Tử Phượng Huyết, thân thể Tần Thiếu Vũ khôi phục rất nhanh, đã có thể xuống đất đi lại. Có điều vết thương ở đầu vai tuy đã khỏi nhưng vẫn lưu lại vết sẹo đáng sợ, nhìn thấy mà giật mình.
“Không ảnh hưởng tới xương cốt là tốt rồi”. Thẩm Thiên Lăng tắm cho hắn. “Nam nhân có sẹo mới đẹp!”
Tần Thiếu Vũ bật cười, bóp bóp mông hắn dưới nước.
“Đừng quậy!”. Thẩm Thiên Lăng hung hăng gỡ tay hắn ra.
“Chíp!”. Tiểu phượng hoàng lắc lắc chạy vào, cực kì vui sướng!
Sắc mặt Thẩm Thiên Lăng nhất thời trầm xuống. “Ngươi lại trộm cái gì ăn nữa vậy?”
Khoé mỏ tiểu phượng hoàng dính một hạt cơm, dùng ánh mắt vô tội nhìn hắn!
“Phạt ngươi tối nay ăn rau!”. Thẩm Thiên Lăng rất có nguyên tắc.
Tiểu phượng hoàng ủ rũ xoay người, lắc lắc ra cửa.
Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng. “Dưa leo ngốc”
“Đâu chỉ là dưa leo ngốc!”. Thẩm Thiên Lăng cảm thán.
Tần Thiếu Vũ ôm hắn từ phía sau. “Ta nói Lăng nhi ngốc”
Thẩm Thiên Lăng: …
Câm miệng!
“Cỡ nửa tháng nữa, võ công của ta sẽ gần như khôi phục hoàn toàn”. Tần Thiếu Vũ nói. “Cũng là lúc rời đi nơi này”
Thẩm Thiên Lăng hơi sửng sốt, quay đầu lại nhìn hắn.
“Không nỡ hả?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“… Không sao”. Thẩm Thiên Lăng rất hiểu chuyện. “Chính sự quan trọng hơn”
“Đợi giải quyết xong mọi chuyện, ta sẽ mang ngươi về đây gặp lại mọi người”. Tần Thiếu Vũ rất dịu dàng. “Được không?”
Thẩm Thiên Lăng gật đầu, tiến lại gần hôn nhẹ hắn.
Tần Thiếu Vũ xoay người Thẩm Thiên Lăng qua, triền miên hôn sâu hơn, ý đồ rất rõ ràng.
“Chúng ta lên giường đi”. Thẩm Thiên Lăng vươn tay đẩy hắn.
Ở trong thùng tắm lỡ bị người ta thấy thì rất >_<!
Tần Thiếu Vũ thuận thế nắm tay hắn, đưa lên môi hôn một cái.
Trên ngón tay trắng nõn mảnh khảnh có vài vết thương thật nhỏ, muốn giấu cũng không được.
“Tay bị sao vậy?”. Tần Thiếu Vũ cau mày.
“Lúc giặt quần áo không cẩn thận bị thương”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Vết thương nhỏ mà thôi, ngày mai sẽ… ô!”
Tần Thiếu Vũ kéo gáy của hắn lại, hôn đến mức hai người gần như tắt thở.
Hai con phượng hoàng lớn từ trên trời giáng xuống, Cục Bông vốn đang phơi nắng trên ghế tựa thấy vậy thì không vui, kêu “chíp chíp” một tiếng rồi chạy vào phòng. Kết quả mới vừa tới cửa thì đã bị chấn động, mở to đôi mắt hạt đậu sững sờ tại chỗ.
“Đừng”. Thẩm Thiên Lăng mềm nhũn muốn đẩy Tần Thiếu Vũ ra, nhưng rõ ràng không có bất cứ hiệu quả nào!
Bàn tay Tần Thiếu Vũ lướt xuống giữa hai chân hắn, dùng cường độ hắn thích nhất dịu dàng vỗ về.
“Ưm…”. Thân thể đã lâu không hoan ái nên cực kì mẫn cảm, Thẩm Thiên Lăng cắn môi dưới, trong mắt rất nhanh hiện ra hơi nước.
Cục Bông đứng ở ngưỡng cửa há mỏ, rõ ràng cực kì hoang mang với chuyện hai người đang làm.
Hai con phượng hoàng lớn bay xuống sân, cực kì lạnh lùng bước tới, ló đầu vào nhìn một chút.
“A…”. Thẩm Thiên Lăng ngửa đầu, cằm và cổ tạo thành một đường cong đẹp mắt.
Vì vậy Cục Bông kiềm lòng không đậu cũng ngẩng đầu lên!
Phượng hoàng lớn bình tĩnh xách cổ nó vào sân.
Con phượng hoàng còn lại quyết đoán giúp hai người đóng cửa lại!
“Chíp!”. Cục Bông kháng nghị, phành phạch muốn tiếp tục chạy qua xem.
Phượng hoàng lớn quyết đoán dùng móng vuốt đè nó lại, ánh mắt cực kì khí phách.
“… Chíp”. Cục Bông toàn thân đầy đất nằm sấp xuống sân, cực kì không vui!
Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng về giường, cúi đầu cẩn thận hôn lên từng tấc da thịt của hắn.
Thẩm Thiên Lăng hơi thở dốc, tóc đen mềm mại xoã ra trên gối, ngón tay vô lực vịn lên vai Tần Thiếu Vũ.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian